Thông tin chung:
Công trình: Trung tâm lịch sử thành phố Florence (Historic Centre of Florence)
Địa điểm: thành phố Florence, vùng Tuscany, Ý (N43 46 23.016 E11 15 21.996)
Thiết kế kiến trúc:
Quy mô: Diện tích Di sản 505ha; diện tích vùng đệm 10480 ha
Năm hình thành:
Giá trị: Di sản thế giới (năm 1982, sửa đổi ranh giới nhỏ vào năm 2015; hạng mục i, ii, iii, iv, vi)
Ý (Italia) là một quốc gia bao gồm một bán đảo được giới hạn bởi dãy Alps và một số hòn đảo xung quanh.
Ý nằm ở trung tâm Nam Âu và được coi là một phần của Tây Âu, có chung biên giới trên bộ với Pháp, Thụy Sĩ, Áo, Slovenia và các khu vực bao quanh của Thành phố Vatican và San Marino. Ý còn có vùng lãnh thổ ở Campione, Thụy Sĩ và Lampedusa (vùng biển Tunisia).
Quốc gia này có diện tích 301.340 km2, dân số 60,317 triệu người (năm 2020), thủ đô là Rome.
Do vị trí địa lý trung tâm ở Nam Âu và Địa Trung Hải, Ý là nơi sinh sống của vô số dân tộc và nền văn hóa.
Vào thời Cổ đại (năm 750 - 200 trước Công nguyên/TCN), đây là nơi cư trú chủ yếu của các dân tộc nói ngôn ngữ Ấn-Âu (Indo-European language, có nguồn gốc từ từ Tây và Nam Á - Âu), những người đã đặt tên cho bán đảo này.
Bắt đầu từ thời Cổ điển (thế kỷ 8 TCN - thế kỷ 6 sau Công nguyên, chủ yếu gồm nền văn minh Hy Lạp và La Mã cổ đại), người Phoenicia (tồn tại năm 2500 TCN – 539 TCN) và người Carthage (Đế chế Carthage, tồn tại năm 814 TCN – 146 TCN) đã thành lập các thuộc địa chủ yếu ở khu vực nội địa Ý.
Người Hy Lạp (Ancient Greece) đã thành lập các khu định cư Magna Graecia tại miền nam nước Ý, trong khi người Etruscans (tồn tại năm 900 TCN –27 TCN) và người Celt lần lượt sinh sống ở miền trung và miền bắc nước Ý.
Một bộ tộc người Ý, được gọi là người Latins (Italic tribe), đã thành lập Vương quốc La Mã (Roman Kingdom, tồn tại năm 753 TCN – 509 TCN) vào thế kỷ thứ 8 TCN, sau này trở thành nước Cộng hòa La Mã (Roman Republic, tồn tại năm 509 TCN – 27 TCN).
Cộng hoà La Mã ban đầu chinh phục và đồng hóa các nước láng giềng trên bán đảo Ý, cuối cùng mở rộng và chinh phục các vùng đất của Châu Âu, Bắc Phi và Châu Á.
Vào thế kỷ 1 TCN, Đế chế La Mã (Roman Empire, tồn tại năm 27 TCN - 476 sau Công nguyên) nổi lên như một quyền lực thống trị khu vực Địa Trung Hải và trở thành một trung tâm văn hóa, chính trị và tôn giáo hàng đầu, hình thành nền văn minh La Mã Cổ đại (Pax Romana), một giai đoạn hơn 200 năm phát triển của luật pháp, công nghệ, kinh tế nghệ thuật và văn học Ý.
Trong suốt thời kỳ Trung Cổ, Ý vẫn là quê hương của con người và Đế chế La Mã, mà di sản của nó về văn hóa, thể chế, Kitô giáo và tiếng Latinh lan truyền khắp toàn cầu.
Vào đầu thời kỳ Trung Cổ, Ý phải chịu đựng sự sụp đổ của Đế chế Tây La Mã (Western Roman Empire, tồn tại vào năm 395–476/480, với việc lãnh thổ bị phân chia thành các tiểu quốc) và các cuộc di dân của các bộ tộc Germanic, Huns, Slavs (Early Slavs) và Pannonian Avars.
Tại miền bắc và một phần miền trung nước Ý, vào thế kỷ 11, nhiều thị quốc (Italian City-states) và nước cộng hòa hàng hải (Maritime Republics) đã vươn lên thịnh vượng thông qua thương mại và ngân hàng, đặt nền móng cho chủ nghĩa tư bản hiện đại. Các thị quốc độc lập này đóng vai trò là trung tâm giao lưu thương mại chính của châu Âu với châu Á và Cận Đông, thường được hưởng một mức độ dân chủ cao hơn so với các quốc gia phong kiến trong các chế độ quân chủ đang thịnh hành khắp châu Âu thời bấy giờ.
Một phần miền trung nước Ý nằm dưới sự kiểm soát của các quốc gia Giáo hoàng (Papal States; thần quyền Nhà nước của Giáo hội).
Phần lớn miền nam nước Ý vẫn là chế độ phong kiến cho đến thế kỷ 19. Đây là kết quả của sự kế thừa nền văn minh của người Byzantine, Arab, Norman, Angevin, Aragonese và từ các cuộc chinh phục của các quốc gia bên ngoài.
Thời kỳ Phục hưng (Renaissance, một giai đoạn lịch sử châu Âu, chuyển đổi từ thời Trung cổ sang Hiện đại, vào thế kỷ 15, 16) bắt đầu ở Ý và lan sang phần còn lại của châu Âu, mang lại mối quan tâm mới về chủ nghĩa nhân văn, khoa học, văn học và nghệ thuật.
Nền văn hóa Ý phát triển mạnh mẽ, sản sinh ra nhiều nhà khoa học, nghệ sĩ và tư tưởng nổi tiếng.
Trong thời Trung cổ, các nhà thám hiểm người Ý đã khám phá ra những tuyến đường mới đến Viễn Đông và Tân thế giới, mở ra Kỷ nguyên Khai sáng (Age of Discovery) của Châu Âu.
Sau nhiều thế kỷ can thiệp và chinh phục từ bên ngoài cùng với sự cạnh tranh giữa các thị quốc nội bộ, nước Ý bị chia rẽ về mặt chính trị, tiếp tục bị chinh phục và phân chia bởi nhiều cường quốc châu Âu.
Vào giữa thế kỷ 19, chủ nghĩa dân tộc của Ý đã trỗi dậy.
Sau nhiều thế kỷ bị ngoại bang thống trị và chia rẽ, Ý gần như hoàn toàn thống nhất vào năm 1861, cùng với việc thành lập Vương quốc Ý (Kingdom of Italy, tồn tại năm 1861–1946).
Từ cuối thế kỷ 19 đến đầu thế kỷ 20, miền bắc nước Ý nhanh chóng công nghiệp hóa, giúp quốc gia này trở thành một Đế quốc thuộc địa. Trong khi đó, tại miền nam nước Ý, phần lớn vẫn là cảnh nghèo đói. Sau Chiến tranh thế giới 2, Ý bãi bỏ chế độ quân chủ, thành lập chính thể cộng hòa dân chủ và trở thành một quốc gia phát triển.
Ý ngày nay được phân thành 20 khu vực (vùng) và 107 tỉnh, thành phố.
Bản đồ nước Ý và vị trí thành phố Florence
Thành phố Florence là thủ phủ của vùng Tuscany tại miền trung nước Ý, dân số 383 ngàn người (2016).
Đây trở thành một trung tâm thương mại, tài chính châu Âu thời Trung cổ và là một trong những thành phố giàu nhất thời bấy giờ. Nhiều học giả cho rằng Florence là nơi ra đời của thời kỳ Phục hưng. Từ năm 1865 - 1871, thành phố đóng vai trò là thủ đô của Vương quốc Ý (Kingdom of Italy, tồn tại năm 1861– 1946).
Các phương ngữ Florentine hình thành nên cơ sở của tiếng Ý và đã trở thành ngôn ngữ văn hóa trên khắp nước Ý, do uy tín từ tác phẩm của các danh nhân văn hóa như Dante Alighieri (nhà thơ, nhà văn, nhà triết học người Florence, năm 1265- 1321, nổi tiếng với Thần khúc/La Divina Commedia, tác phẩm văn học vĩ đại nhất bằng tiếng Ý, vào thời điểm hầu hết thơ được viết bằng tiếng Latinh); Francesco Petrarca (học giả, nhà thơ Ý, năm 1304- 1374, là một trong những người khởi đầu cho thời kỳ Phục hưng Ý và Chủ nghĩa nhân văn thời Phục hưng); Giovanni Boccaccio (nhà văn, nhà thơ Ý, năm 1313 – 1375, là một trong những nhà văn châu Âu vĩ đại nhất thời bấy giờ. Tập chuyện ngắn The Decameron của ông được đánh giá là yếu tố quyết định văn học truyền thống Ý); Niccolò Machiavelli (nhà ngoại giao, triết học, nhà văn Florence, năm 1469- 1527; tên của ông còn được đặt cho lĩnh vực tâm lý học nhân cách - Machiavellianism với 3 đặc điểm: sự lôi kéo, nhẫn tâm và thờ ơ với đạo đức, đặc biệt trong lĩnh vực thực thi pháp luật, quản lý kinh doanh và tâm lý học lâm sàng); Francesco Guicciardini (nhà sử học và chính khách Florence, năm 1483- 1540)…
Florence được thành lập vào năm 59 TCN, trên địa điểm của một khu định cư thuộc nền văn minh của người Etruscan (Etruscan Civilization tồn tại năm 900 TCN –27 TCN, sinh sống tại miền trung và miền bắc Ý) và trở thành thuộc địa sau này của Đế chế La Mã (Roman Empire, tồn tại năm 27 TCN - 476 sau Công nguyên).
Thành phố Florence trở thành biểu tượng của thời kỳ Phục hưng trong giai đoạn cai trị của Gia tộc Medici (House of Medici) vào giữa thế kỷ 15, 16 với mức độ phát triển kinh tế và văn hóa phi thường.
Thành phố Florence ngày nay được phân thành 5 quận.
Quận Trung tâm lịch sử (Historic Centre of Florence- Q1) có diện tích 505 ha, dân số khoảng 67,170 ngàn người; nằm tại hai bờ sông Arno (chảy từ đông sang tây). Nối hai bên bờ là một loạt các cây cầu, trong đó có cầu nổi tiếng Ponte Vecchio và Ponte Santa Trinita.
Trung tâm lịch sử của thành phố Florence được bao bọc bởi những bức tường thành có từ thế kỷ 14. Những bức tường này thể hiện qua cổng, tháp còn sót lại và 2 pháo đài của Gia tộc Medici: Pháo đài Saint John the Baptist ở phía bắc, thường được gọi là "da Basso" và Pháo đài San Giorgio del Belvedere nằm giữa những ngọn đồi ở phía nam.
Trung tâm lịch sử của thành phố Florence được xây dựng nhờ vào sức mạnh kinh tế và thương mại có được từ thế kỷ 14 và đạt đến sự huy hoàng trong 2 thế kỷ sau đó.
Sáu trăm năm văn hóa và nghệ thuật nở rộ của thành phố Florence đến tận ngày nay vẫn có thể thấy rõ thông qua các công trình như Nhà thờ Santa Maria del Fiore, Nhà thờ Santa Croce, Dinh thự Palazzo Vecchio, Cung điện Palazzo Pitti và Bảo tàng Uffizi.
Lịch sử vinh quang của thành phố còn được thể hiện qua tác phẩm nghệ thuật của các bậc thầy vĩ đại như Giotto di Bondone (họa sĩ, kiến trúc sư người Florence, năm 1267- 1337); Filippo Brunelleschi (kiến trúc sư, nhà thiết kế, nhà điêu khắc Florence, cha đẻ của kiến trúc thời Phục hưng, năm 1377 – 1446); Sandro Botticelli (họa sĩ Ý, năm 1445 – 1510); Michelangelo (nhà điêu khắc, họa sĩ, kiến trúc sư, nhà thơ Florence, năm 1475- 1564; là một trong những người gây ảnh hưởng lớn nhất đến phát triển nghệ thuật phương Tây, sáng lập thời kỳ High Renaissance)…
Trung tâm Lịch sử của Florence là một thành tựu xã hội và đô thị độc đáo, kết quả của sự sáng tạo bền bỉ và lâu dài, bao gồm nhà thờ, tu viện, cung điện, dinh thự, biệt thự, bảo tàng, quảng trường và các tác phẩm nghệ thuật vô giá.
Florence có ảnh hưởng to lớn đến phát triển kiến trúc và mỹ thuật, đầu tiên là ở Ý và sau đó ở châu Âu. Chính trong bối cảnh của Florence đã hình thành khái niệm về thời kỳ Phục hưng, một thời kỳ rực rỡ trong lịch sử phát triển loài người.
Hình ảnh Trung tâm lịch sử của thành phố Florence qua bức tranh "Cuộc vây hãm thành Florence" (Siege of Florence năm 1530) của Giorgio Vasari (họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, nhà văn và nhà sử học người Ý, năm 1511- 1574), vẽ năm 1558
Filippo Brunelleschi, năm 1377 – 1446, kiến trúc sư, nhà thiết kế, nhà điêu khắc Florence, cha đẻ của kiến trúc thời Phục hưng
Michelangelo, năm 1475- 1564, nhà điêu khắc, họa sĩ, kiến trúc sư, nhà thơ Florence, là một trong những người gây ảnh hưởng lớn nhất đến phát triển nghệ thuật phương Tây, sáng lập thời kỳ Hậu Phục hưng - High Renaissance
Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, vùng Tuscany, Ý được UNESCO tôn vinh là Di sản thế giới (năm 1982, sửa đổi ranh giới nhỏ vào năm 2015) với tiêu chí:
Tiêu chí (i): Quần thể đô thị lịch sử Florence tự nó là một hiện thực nghệ thuật độc đáo, một tuyệt tác về tài năng sáng tạo của con người không ngừng trong hơn sáu thế kỷ. Ngoài các bảo tàng (Bảo tàng Khảo cổ học, Uffizi, Bargello, Pitti, Galleria dell'Accademia), sự tập trung lớn nhất các tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng trên thế giới được tìm thấy ở đây: Nhà thờ Santa Maria del Fiore và tháp chuông Campanile of Giotto; Nhà thờ Baptistery; Quảng trường Piazza della Signoria với Palazzo Vecchio và Palazzo Uffizi; San Lorenzo, Santa Maria Novella, Santa Croce và Nhà nguyện Pazzi, Santo Spirito, San Miniato và Tu viện San Marco, nơi có các bức tranh của Fra Angelico (họa sĩ người Ý, năm 1395- 1455; được đánh giá là một tài năng hiếm có và hoàn hảo).
Tiêu chí (ii) : Kể từ thời Quattrocento (giai đoạn 1400 – 1499, gồm các phong cách nghệ thuật cuối thời Trung cổ, nổi bật nhất là Gothics, thời kỳ đầu Phục hưng và sự khởi đầu Hậu Phục hưng), Florence đã có ảnh hưởng lớn đến phát triển kiến trúc và nghệ thuật tượng đài - đầu tiên là ở Ý và trên toàn châu Âu. Nguyên tắc nghệ thuật của thời kỳ Phục hưng được xác định ở đây từ đầu thế kỷ 15 bởi các nghệ sĩ người Florence như Brunelleschi (kiến trúc sư, nhà thiết kế, nhà điêu khắc, năm 1377 – 1446, Donatello (nhà điêu khắc, năm 1386- 1466) và Masaccio (nghệ sĩ, năm 1401 – 1428). Và cũng chính vùng đất Florentine này đã hình thành và khẳng định hai thiên tài nghệ thuật - Leonardo da Vinci (năm 1452 – 1519) và Michelangelo (1475- 1564).
Tiêu chí (iii) : Trung tâm Lịch sử của Florence là một bằng chứng đặc biệt về sức mạnh của một thị quốc thương mại thời Trung cổ và thời Phục hưng. Florence đã bảo tồn được toàn bộ đường phố, dinh thự (Palazzo Spini, Palazzo del Podestà, Palazzo della Signoria), biệt thự (Loggia del Bigallo, Loggia dei Lanzi, Loggia degli Innocenti và del Mercato Nuovo), đài phun nước, một cây cầu tuyệt đẹp từ thế kỷ 14 Ponte Vecchio với các cửa hàng bố trí trên cầu. Nhiều ngành nghề khác nhau, mang lại sự giàu có và đã để lại một số di tích như tại Nhà thờ Or San Michele.
Tiêu chí (iv) : Thành phố Florence, một thế lực kinh tế và chính trị hạng nhất ở châu Âu từ thế kỷ 14 - 17, đã hình thành trong giai đoạn thịnh vượng các tòa nhà danh giá, thể hiện sự sang trọng của các chủ ngân hàng và hoàng tộc như: Palazzo Rucellai, Palazzo Strozzi, Palazzo Gondi, Palazzo Riccardi-Medici, Palazzo Pandolfini, Palazzo Pitti và Boboli Gardens, cũng như Thánh đường San Lorenzo, Nhà nguyện danh dự của Medicis (Funerary Chapel of the Medicis), Thư viện Laurenziana và những kiến trúc khác.
Tiêu chí (vi): Florence gắn liền với sự kiện có tầm quan trọng liên quan đến việc tập trung một nhóm các nhà tư tưởng mang tên Neo-Platonic (Neo-Platonic Academia). Từ đây đã hình thành khái niệm về thời kỳ Phục hưng. Florence; sản sinh ra Chủ nghĩa nhân văn hiện đại, lấy cảm hứng từ Cristoforo Landino (nhà nhân văn người Florence, năm 1424- 1498), Marsilio Ficino (nhà học giả và linh mục người Florence, năm 1433 – 1499); Pico della Mirandola (nhà quý tộc và triết học người Ý, chết tại Florence, năm 1436 – 1494, khi ở tuổi 23 đã đề xuất bảo vệ 900 luận án về tôn giáo, triết học và viết “Bài tụng về phẩm giá con người”/ De hominis dignitate, được gọi là Tuyên ngôn của thời kỳ Phục hưng) và những người khác.
Ranh giới phạm vi Di sản Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Sơ đồ vị trí một số công trình chính tại Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Trung tâm lịch sử thành phố Florence, vùng Tuscany, Ý có rất nhiều hạng mục công trình, dưới đây là một số công trình chính:
Trung tâm lịch sử Florence – Phần 1: Tường thành, pháo đài, cầu, hành lang, dinh thự, bảo tàng và công viên
Những bức tường thành
Những bức tường thành hiện còn lưu giữ được qua tàn tích nền móng của cổng, tháp gắn với 2 pháo đài của Gia tộc Medici (Medici Strongholds). Cùng với các pháo đài, hệ thống công sự phòng thủ tại đây có ý nghĩa quan trọng trong thế kỷ 16, là minh chứng cho sự giàu có và sức mạnh của thành phố như là một thị quốc.
Pháo đài Saint John the Baptist
Pháo đài Saint John the Baptist (Fort of Saint John the Baptist) thường được gọi là "da Basso" (Fortezza da Basso) nằm tại phía bắc Khu vực Di sản; được xây dựng vào năm 1534- 1537.
Pháo đài được thiết kế bởi Antonio da Sangallo the Younger (kiến trúc sư Florence, năm 1448- 1546) theo lệnh của Công tước xứ Florence là Alessandro de 'Medici (trị vì năm 1532- 1537) sau cuộc tấn công vây hãm thành Florence vào năm 1530 (Siege of Florence).
Pháo đài nằm trên mặt đất bằng phẳng, gắn với tường thành từ thế kỷ 14, có hào nước bao quanh. Thiết kế của pháo đài phản ánh kiến trúc quân sự và kiến trúc thời Phục hưng Ý. Các bức tường nhô ra tại các góc (tạo thành 5 góc nhọn), có thể quan sát rõ các bức tường khác, cho phép hỗ trợ việc chống cháy, bảo vệ trước các đợt tấn công từ bên ngoài.
Công trình có tổng diện tích khoảng 100 ngàn m2, là di tích lịch sử lớn nhất của thành phố Florence.
Pháo đài xưa hiện chỉ còn lại tàn tích của bức tường với 5 góc nhọn và một tháp canh tại lối vào chính phía nam; hào nước đã bị lấp đầy.
Pháo đài là doanh trại quân đội cho đến năm 1967. Ngày nay, đây trở thành Trung tâm Triển lãm Florence, là nơi tổ chức hội nghị, hòa nhạc, triển lãm quốc gia và quốc tế.
Mặt bằng tổng thể và phối cảnh Pháo đài Saint John the Baptist, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Phối cảnh Tháp canh tại lối vào chính phía nam, Pháo đài Saint John the Baptist, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Pháo đài San Giorgio del Belvedere
Pháo đài San Giorgio del Belvedere (Fort of San Giorgio del Belvedere) nằm tại phía nam sông Arno, trên một ngọn đồi cao nhất của Công viên Boboli (Boboli Gardens).
Pháo đài nằm lùi vào phía sau của tường thành; có hình dáng và thiết kế tương tự như Pháo đài Saint John the Baptist với 5 góc nhọn, song quy mô nhỏ hơn.
Pháo đài được xây dựng vào năm 1590 – 1595 với mục tiêu bảo vệ phía nam thành phố chống lại các cuộc tấn công bằng pháo binh theo yêu cầu của Đại công tước Ferdinando I de 'Medici (trị vì năm 1587-1609).
Công trình được thực hiện bởi Bernardo Buontalenti (nghệ sĩ và kỹ sư Florence, năm 1531-1608).
Thiết kế của Pháo đài thể hiện quyền lực và uy tín của Gia tộc Medici.
Trung tâm của Pháo đài là tòa nhà Belvedere (Palazzina di Belvedere) 3 tầng, biệt thự sang trọng của Gia tộc Medici. Công trình có trước Pháo đài và được xây dựng bởi Bartolomeo Ammannati (kiến trúc sư, nhà điêu khắc Ý, năm 1511 – 1592) vào khoảng năm 1570. Bên dưới Pháo đài là hệ thống hầm mộ và hang động, nơi cất giữ kho báu của Gia tộc Medici.
Nhà thiên văn học, vật lý, kỹ sư Ý nổi tiếng Galileo Galilei (năm 1564 – 1642) đã sử dụng Pháo đài Belvedere để thực hiện các quan sát thiên văn của mình.
Pháo đài vẫn là một doanh trại quân đội cho đến giữa những năm 1950. Công trình được mở cửa cho công chúng vào năm 1958.
Phối cảnh tổng thể Pháo đài San Giorgio del Belvedere, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Phối cảnh Biệt thự Belveder, Pháo đài San Giorgio del Belvedere, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Cầu Vecchio và Hàng lang Vasari
Cầu Vecchio (Ponte Vecchio) qua sông Arno nằm giữa trung tâm thành phố Florence.
Cầu xuất hiện lần đầu tiên trong một tài liệu xuất bản năm 996. Trụ cầu bằng đá, mặt cầu bằng gỗ. Cầu nhiều lần bị phá hủy bởi các trận lũ vào năm 1117, 1333 và được xây dựng lại ngay sau đó. Hiện vẫn còn đang tranh luận về những người tham gia thiết kế cầu.
Cầu rộng 32m, bao gồm 3 đoạn vòm. Vòm chính có nhịp rộng 30m, vòm hai bên 27m. Độ cao của vòm từ 3,5 – 4,4m với tỷ lệ chiều dài nhịp vòm trên chiều cao là 5:1.
Mặt cầu chia thành 3 dải, mỗi dải rộng khoảng 10m. Chính giữa là dải đi bộ. Hai dải bên là dãy nhà hàng nhỏ (bán thịt, đồ kim hoàn, đồ lưu niệm), dạng nhà chia lô cao 1- 3 tầng, được xây dựng từ năm 1333 và một đoạn của Hành lang Vasari chạy qua.
Cầu may mắn không bị phá hủy trong Chiến tranh thế giới 2; bị hư hại nặng trong trận lụt năm 1966.
Vào năm 1565, Hành lang Vasari (Vasari Corridor) được xây dựng, theo thiết kế của Giorgio Vasari (họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, nhà văn, nhà sử học Florence, năm 1511- 1574) đáp ứng mong muốn của Công tước Cosimo I de 'Medici (trị vì năm 1537- 1569) về một lối đi khép kin, an toàn giữa nơi ở (Palazzo Pitti) và nơi làm việc tại dinh thự chính phủ (Palazzo Vecchio). Hành lang Vasari có tổng chiều dài khoảng 1km; chạy từ phía nam của tòa nhà Palazzo Vecchio, đến bờ sông Arno, kéo dài một đoạn trên bờ phía bắc, qua cầu Vecchio và tới tòa nhà Palazzo Pitti.
Đoạn Hành lang Vasari trên cầu Vecchio nằm tại mặt phía đông của cầu, chiếm khoảng 1/3 chiều rộng cầu, cao 2 tầng, mái ngói. Giữa của đoạn Hàng lang trên cầu có 3 gian để trống tại tầng 1 và có cửa rộng nhìn ra toàn cảnh sông Arno tại tầng 2. Hành lang trở thành không gian triển lãm, nơi trưng bày chân dung các họa sĩ hàng đầu nước Ý và châu Âu.
Cầu Vecchio trở thành một biểu tượng trang trí nổi bật trong thành phố Florence.
Phối cảnh Cầu Vecchio qua sông Arno với cửa hàng và Hành lang Vasari, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Sơ đồ tuyến Hành lang Vasari nối Dinh thự Vecchio tại phía bắc và Dinh thự Pitti tại phía nam sông Arno, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Bên trong gian trưng bày tại Hành lang Vasari, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Cầu Santa Trinita
Cầu Santa Trinita (Ponte Santa Trinita) đặt theo tên nhà thờ cổ gần đó. Cầu nằm về phía tây của Cầu Vecchio, là một trong liên kết chính trong quy hoạch đường phố tại thành phố Florence thời Trung cổ.
Công trình được xây dựng bằng đá, bởi Bartolomeo Ammannati (kiến trúc sư, nhà điêu khắc Florence, năm 1511 – 1592) từ năm 1567 - 1569, thay thế cầu gỗ bị phá hủy bởi trận lụt năm 1557.
Ponte Santa Trinita là cây cầu vòm hình elip lâu đời nhất trên thế giới với đặc trưng bởi 3 hình elip dẹt. Nhịp giữa dài 32m, hai nhịp bên dài 29m,
Năm 1944, công trình bị phá hủy trong chiến tranh và được xây dựng lại vào năm 1958.
Phối cảnh Cầu Santa Trinita qua sông Arno, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Dinh thự Vecchio
Dinh thự Vecchio (Palazzo Vecchio/ Palazzo della Signoria) là tòa thị chính của thành phố Florence (từ năm 1872), nhìn ra quảng trường Piazza della Signoria. Công trình hiện phần lớn sử dụng cho mục đích bảo tàng.
Dinh thự Vecchio nằm sát bờ bắc sông Arno, là một điểm đầu của Hành lang Vasari (Vasari Corridor).
Dinh thự được xây dựng vào năm 1299 theo thiết kế của Arnolfo di Cambio (kiến trúc sư, nhà điêu khắc Ý, năm 1240 – 1300/1310).
Sơ đồ mặt bằng Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Phối cảnh tổng thể Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Dinh thự là một quần thể công trình gồm 3 khối nhà: Khối nhà ngoài cùng, nằm sát với Quảng trường Piazza della Signoria tại phía tây, Khối nhà giữa và Khối nhà trong cùng. Các khối nhà cao 3 tầng, liên kết với nhau qua hệ thống sân trong:
Khối nhà ngoài cùng, gắn với Quảng trường, đóng góp chính cho diện mạo của Quần thể.
Bề mặt công trình được xây bằng đá thô, phân vị trang trí theo tầng. Tầng trệt có các lỗ cửa nhỏ. Tầng 1 và 2 có các hàng cửa đôi theo kiểu Gothic, phía trên mỗi cửa đều có một vòm đá trang trí.
Tại phần mái có một hàng con sơn nhô ra để đỡ tường chắn mái. Tường này có các lỗ cửa và đỉnh tường theo kiểu lỗ châu mai (lỗ đặt súng hoặc chỗ thả chất lỏng nóng hoặc đá vào kẻ tấn công dinh thự), tạo cho công trình có hình dạng một pháo đài.
Cửa ra vào chính của Khối nhà ngoài được nhấn mạnh bởi một khối đá cẩm thạch có niên đại năm 1528, đặt bên trên cửa. Mặt khối đá trang trí 2 con sư tử mạ vàng và các biểu tượng liên quan đến Kinh thánh.
Phía trước cửa ra vào là tượng thần David của Michelangelo được thực hiện vào năm 1504, bên cạnh là tượng thần Hercules và Cacus của Baccio Bandinelli (nhà điêu khắc, họa sĩ Florence, năm 1439- 1560).
Tòa nhà kiến cố, đồ sộ này còn được nhấn mạnh bởi tháp chuông và đồng hồ. Tháp có mặt bằng hình chữ nhật, cao 94m. Trong tháp có 3 quả chuông, được đúc vào thế kỷ 13.
Khối nhà ngoài có một sân trong riêng (Primo Cortile/Courtyard). Sân được thiết kế vào năm 1453 bởi Michelozzo (kiến trúc sư, nhà điêu khắc Ý, năm 1396- 1472). Giữa sân có một đài phun nước nhỏ. Dọc theo sân là hành lang với hàng cột tròn đỡ vòm tường. Các cột dọc theo hiên, phần trên được chạm trang trí bằng vữa mạ vàng. Trần và bức tường dọc theo hành lang có các bức tượng và các bức bích họa được thực hiện vào năm 1565 bởi Giorgio Vasari (họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, nhà văn, nhà sử học Ý, năm 1511- 1574).
Tầng trệt Khối nhà ngoài, tại phía bắc có một Kho vũ khí (Camera dell Arme), được xây dựng vào năm 1312. Đây là căn phòng duy nhất trong tòa nhà bảo tồn được cấu trúc nguyên thủy với mái vòm gạch có gân chéo và các cột trụ bằng đá sa thạch (pietraforte). Từ sân trong có lối đi và cầu thang (Scalone del Vasari) dẫn lên Khối hội trường.
Tầng 1 Khối nhà ngoài có phòng nổi bật là Sala dei Dugento. Phòng này thuộc phần lâu đời nhất của Dinh thự, được xây dựng từ năm 1299, phục vụ cho các cuộc họp của Hội đồng Công dân với quy mô khoảng 200 chỗ ngồi.
Tầng 2 Khối nhà ngoài có nhiều phòng, trong đó đặc sắc là Sala degli Gigli với trần nhà cham khắc hoa loa kèn.
Phối cảnh mặt trước cửa vào Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Sân trong Khối nhà ngoài, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Nội thất Kho vũ khí tại tầng trệt, Khối nhà ngoài, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Nội thất Sala degli Gigli tại tầng 2, Khối nhà ngoài, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Khối nhà giữa nổi bật bởi phòng Hội trường mang tên Salone dei Cinquecento, được xây dựng vào năm 1494 bởi Simone del Pollaiolo (kiến trúc sư người Florentine, năm 1457- 1508). Sau đó, Hội trường được mở rộng bởi Giorgio Vasari (họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, nhà văn và nhà sử học người Ý, năm 1511 – 1574) để Đại công tước Cosimo I (trị vì năm 1537 – 1569) có thể tổ chức họp chính phủ. Trong quá trình mở rộng, một số tác phẩm nổi tiếng (nhưng chưa hoàn thành) đã bị mất, trong đó có: Bức tranh “Trận chiến Cascina” (Battle of Cascina) của Michelangelo và “Trận chiến ở Anghiari “ (Battle of Anghiari) của Leonardo da Vinci.
Hội trường ngày nay dài 54m, rộng 23m, cao thông 2 tầng. Những đồ trang trí còn sót lại trong Hội trường được thực hiện từ năm 1555 - 1572 bởi Giorgio Vasari và cộng sự, đánh dấu đỉnh cao của phong cách lịch sự và biến Hội trường này trở thành nơi trưng bày của Dinh thự.
Trần Hội trường gồm 39 tấm trang trí miêu tả các thành tựu của Đại công tước Cosimo I.
Phía bắc của Hội trường được chiếu sáng bởi những ô cửa sổ lớn và có một không gian nâng lên như sân khấu (Udienza), là nơi tiếp công dân và đại sứ.
Tường của Hội trường có các bức bích họa miêu tả các sự kiện lịch sử của Công quốc và các hốc đặt các tác phẩm của các nhà điêu khắc nổi tiếng đương thời. Trong đó có tượng “Thiên tài chiến thắng” (Genius of Victory) cao 2,61m của Michelangelo, thực hiện năm 1533- 1534, đặt tại mặt tường phía nam của Hội trường.
Cuối phía nam của Hội trường, tại tầng 1, có Phòng nghiên cứu của Francesco I (Studiolo of Francesco I) với chức năng là văn phòng, phòng thí nghiệm và là nơi cấu giấu bộ sưu tập của Đại công tước Francesco I (trị vì năm 1574- 1587). Phòng được thiết kế bởi Giorgio Vasari và cộng sự vào năm 1570- 1572. Trần phòng, tường và các hốc tường chứa đầy các bức tranh và tác phẩm điêu khắc theo phong cách Hậu Phục hưng (Mannerism) với nội dung miêu tả các chủ đề thần thoại, tôn giáo hoặc nghề nghiệp.
Hội trường Salone dei Cinquecento, Khối nhà giữa, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Bản sao bức tranh “Trận chiến Cascina” của Michelangelo, Dinh thự Vecchio
Bản sao bức tranh “Trận chiến Anghiari” của Leonardo da Vinci, Dinh thự Vecchio
Nội thất Phòng nghiên cứu của Francesco I, Khối nhà giữa, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Khối nhà trong cao 3 tầng, gồm các căn hộ, nhà nguyện, nhà ăn và các phòng phụ khác bao quanh một sân trong. Các căn hộ, nhà nguyện dành cho lãnh đạo Công quốc. Các phòng trong Khối nhà đều lưu giữ được các bức tranh, tác phẩm điêu khắc, đồ trang trí và nội thất. Tên không gian phòng được đặt theo tên của chủ sử dụng hoặc theo tên tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng trưng bày bên trong.
Tại tầng 1 Khối nhà phía trong có nhiều không gian đặc biệt, trong đó có Sala di Leone X. Đây là phòng được Lorenzo the Magnificent (Lãnh chúa của thị quốc Florence, trị vì năm 1469- 1492) dành tặng cho con trai là Giáo hoàng Leo X (trị vì năm 1513- 1521). Trên trần nhà và tường vẽ các bức tranh mô tả nhiều giai đoạn khác nhau trong cuộc đời Giáo hoàng Leo X.
Tại tầng 2 Khối nhà phía trong có không gian nổi bật là Sala degli Elementi. Phòng này ở tầng trên của Sala di Leone X. Các bức tường trong phòng được trang trí bởi các bức bích họa ngụ ngôn về các nguyên tố Không khí, Nước, Lửa và Đất gắn với các vị thần đại diện.
Lò sưởi trong phòng được thiết kế bởi Bartolomeo Ammannati (nhà điêu khắc, kiến trúc sư Ý, năm 1511- 1592).
Nội thất Sala di Leone X, Khối nhà trong, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Nội thất Sala degli Elementi, Khối nhà trong, Dinh thự Vecchio, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Dinh thự Pitti
Dinh thự Pitti (Palazzo Pitti/Pitti Palace nằm tại phía nam sông Arno, gần cầu Ponte Vecchio. Khối chính của Dinh thự hiện nay có từ năm 1458, là nơi ở của chủ ngân hàng Luca Pitti (1398 – 1472).
Tòa nhà được cho là thiết kế bởi Luca Fancelli (kiến trúc sư và nhà điêu khắc người Ý, năm 1430 – 1502).
Dinh thự được được Gia tộc Medici mua lại vào năm 1549 và trở thành Dinh thự của các gia đình cầm quyền Đại công quốc Tuscany (Grand Duchy of Tuscany, tồn tại năm 1569–1801; 1814–1859; 1859–1860. Công trình như một kho báu vật do các thế hệ tiếp nối tích lũy.
Vào cuối thế kỷ 18, Dinh thự trở thành Cung điện hoàng gia chính của nước Ý thống nhất.
Cung điện và đồ đạc bên trong được Vua Victor Emmanuel III (trị vì năm 1900 – 1946) tặng cho người dân Ý vào năm 1919.
Cung điện Pitti hiện là quần thể bảo tàng lớn nhất ở Florence. Quần thể Cung điện bố cục chếch theo hướng bắc nam, dựa vào Công viên Boboli tại sườn đồi cao phía nam và quay mặt ra quảng trường thấp tại phía bắc. Quần thể Cung điện gồm 3 khối: Khối chính và 2 khối cánh hai bên.
Khối chính cao 3 tầng, có mặt bằng hình chữ U bao quanh một sân trong mamg tên Ammannati (Cortile dell Ammannati), là tên của kiến trúc sư, nhà điêu khắc Ý Bartolomeo Ammannati (năm 1511 - 1592). Sân trong gắn với Công viên Boboli ( Boboli Gardens/Giardino di Boboli) thông qua Đài phun nước Carciofo (Fontane del Carciofo), đặt tại sườn núi với độ cao tương đương tầng 1.
Khối nhánh hai bên cao 1- 2 tầng, được xây dựng bổ sung sau này, bắt đầu vào năm 1616 bởi các kiến trúc sư cung đình của Đại công quốc Tuscany.
Nhánh phía tây phức tạp hơn, là một cụm công trình bao quanh các sân trong.
Nhánh phía đông, được gắn kết với Hành lang Vasari (Vasari Corridor), nối Cung điện với Dinh thự chính phủ (Palazzo Vecchio) tai phía bắc sông Arno.
Quần thể công trình có hình thức kiến trúc bằng đá, mang lại một bầu không khí nghiêm trang và mạnh mẽ. Mặt đứng của Cung điện có một ảnh hưởng tới các tòa nhà Phục hưng được xây dựng trong thế kỷ 16 – 19 sau này.
Sơ đồ mặt bằng tầng 1, Cung điện Pitti, Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, Ý. Các phòng từ ký hiệu từ 1 – 25 là phòng trưng bày (Galleria Palatina/Pitti); ký hiệu từ A- V là Căn hộ Hoàng gia (Appartamenti Reali)
Phối cảnh phía bắc Quần thể Cung điện Pitti, Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, Ý
Mặt đứng phía nam Quần thể Cung điện Pitti, Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, Ý
Phối cảnh phía đông của Quần thể Cung điện Pitti với đoạn Hành lang Vasari (vòng tròn đỏ), Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, Ý
Hiện tại đây có tới nhiều phòng trưng bày, trong đó nổi bật:
Phòng trưng bày Palatine (Palatine Gallery): là phòng trưng bày chính của Palazzo Pitti, bao gồm 28 căn phòng. Đây là nơi lưu giữ một bộ sưu tập lớn tác phẩm mỹ thuật của các bậc thầy hội họa thời Phục hưng và Baroque với hơn 500 bức tranh thời kỳ Phục hưng, trong đó có kiệt tác của Perugino, Filippo Lippi, Pietro da Cortona, Raphael, Titian, Sandro Botticelli, Caravaggio, Artemisia Gentileschi, Pieter Paul Rubens, Antony van Dick và một số họa sĩ khác. Phòng trưng bày giống bộ sưu tập tư nhân của một gia đình quý tộc thế kỷ 18 với những bức tranh trưng bày cạnh tác phẩm điêu khắc, đồ trang trí và nội thất Baroque. Các căn phòng được trang trí lộng lẫy với trần nhà cao, trang trí công phu với bức bích họa và tác phẩm trát vữa phức tạp mô tả các truyền thuyết, sự kiện lịch sử và chân dung những vị lãnh đạo, nhà văn hóa, nghệ thuật nổi tiếng...
Trang trí bên trong Phòng trưng bày Palatine theo phong cách Baroque với các bức bích họa và tác phẩm trát vữa tại các ô bán vòm (Lunette) được thực hiện bởi Pietro da Cortona (kiến trúc sư Baroque người Ý, năm 1596- 1669), Cung điện Pitti, Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, Ý
Bức tranh “Người phụ nữ với mạng che mặt” (La velata) của họa sĩ Ý Raphael (năm 1516, 82cm x 60,5cm), Phòng trưng bày Palatine, Palazzo Pitti
Bức tranh “Madonna della seggiola” (Madonna of the Chair) của họa sĩ Ý Raphael (năm 1513- 1514, 71cm x 71cm), Phòng trưng bày Palatine, Palazzo Pitti
Căn hộ Hoàng gia (Royal Apartments): bao gồm 14 căn phòng, trước đây là nơi ở của Gia tộc Medici. Những căn phòng này đã được thay đổi gần đây nhất là vào thế kỷ 19. Chúng chứa một bộ sưu tập bức chân dung các thành viên Gia tộc Medici, tác phẩm điêu khắc và đồ trang trí, nội thất phù hợp với sinh hoạt hàng ngày. Các vị Vua Ý lần cuối sử dụng Palazzo Pitti vào những năm 1920, song tại đây vẫn có các phòng dành riêng cho họ (nay là Phòng trưng bày Nghệ thuật Hiện đại) khi đến thăm chính thức Florence.
Nội thất Căn hộ Hoàng gia, Dinh thự Pitt, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Bảo tàng Bạc (Museo degli Argenti), còn được gọi là "Kho bạc Grandukes" (Tesoro dei Granduchi): bao gồm một số căn phòng thuộc căn hộ riêng của Hoàng gia. Đây là nơi lưu giữ bộ sưu tập đồ tạo tác bằng bạc, vàng, đá quý, trong đó có bộ sưu tập của Lorenzo de ' Medici (chính khách, chủ ngân hàng, năm 1449 – 1492); bộ sưu tập đồ tạo tác bằng vàng và bạc của Đức được mua bởi Đại công tước vùng Tuscany (trị vì năm 1790 – 1801).
Nội thất Bảo tàng Bạc, Dinh thự Pitt, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Phòng trưng bày trang phục (Costume Gallery): là nơi lưu giữ một bộ sưu tập trang phục sân khấu có niên đại từ thế kỷ 16 cho đến nay. Đây cũng là bảo tàng duy nhất ở Ý trình bày chi tiết lịch sử của thời trang Ý. Ngoài trang phục sân khấu, đây còn trưng bày các sản phẩm may mặc từ thế kỷ 18.
Nội thất Phòng trưng bày trang phục, Dinh thự Pitt, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Phòng trưng bày nghệ thuật hiện đại (Gallery of Modern Art): bao gồm 30 căn phòng, được thành lập vào năm 1748, bắt nguồn từ việc lưu giữ những tác phẩm nghệ thuật khi tu sửa Học viện Florentine (Florentine Academy). Phòng trưng bày mở cửa cho công chúng vào năm 1928.
Công viên Boboli
Công viên Boboli (Boboli Gardens/Giardino di Boboli) nằm trên một gò đồi tại phía nam của Cung điện Pitti (Palazzo Pitti), có diện tích khoảng 45000 m2 sau giai đoạn mở rộng vào thế kỷ 17.
Hiện đây là Công viên lịch sử của thành phố Florence, được mở cho công chúng từ năm 1766.
Công viên Boboli được thiết kế cho Gia tộc Medici, đại diện cho một trong những ví dụ đầu tiên và quan trọng nhất của khu vườn Ý vào thế kỷ 16, mà sau đó là nguồn cảm hứng cho nhiều dinh thự và cung điện châu Âu.
Khu vực cây xanh rộng lớn này là như một bảo tàng ngoài trời với những bức tượng thuộc nhiều phong cách và thời kỳ được phân bố khắp khu vườn, cũng như các đài phun nước và hang động lớn.
Giai đoạn đầu tiên hình thành vườn, được bắt đầu bởi Niccolò Tribolo (nghệ sĩ hậu Phục hưng/Manneris người Florence, năm 1500 – 1550), sau đó được tiếp tục bởi Bartolomeo Ammanati (kiến trúc sư, nhà điêu khắc Ý, năm 1511 – 1592) với sự đóng góp trong việc quy hoạch và thiết kế hang động của Giorgio Vasari (họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, nhà văn, nhà sử học Florence, năm 1511- 1574) và điêu khắc của Bernardo Buontalenti (nghệ sĩ, kiến trúc sư, nhà điêu khắc Florence, năm 1531- 1608).
Sơ đồ tổng mặt bằng Công viên Boboli, Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, Ý
Công viên Boboli nhìn từ phía Dinh thự Dinh thự Pitt, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Công viên Boboli hiện có 4 lối vào: Từ Cung điện Pitti (Pitti Palace, hình vẽ ký hiệu A) tại phía bắc; Pháo đài Belvedere (Belvedere Fort, hình vẽ ký hiệu B) tại phía đông; Tuyến phố Via Romana (hình vẽ ký hiệu C) tại phía bắc; Cửa Romana (Porta Romana, hình vẽ ký hiệu D) tại phía tây. Công viên Boboli có hai trục tổ hợp chính:
Trục tổ hợp thứ nhất theo hướng chếch bắc – nam: Trục này trùng với trục chính của Cung điện Pitti; tạo thành 2 bậc nền chính, cao dần lên tới đỉnh đồi, nơi bố trí Pháo đài San Giorgio del Belvedere (Belvedere Fort).
Bậc nền thứ nhất bố trí Amphitheater (hình vẽ ký hiệu 7), là một sân hình bầu dục với không gian trung tâm được bao quanh bởi tầng ghế ngồi cho khán giả để xem sự kiện thể thao hoặc diễn kịch. Giữa của Amphitheater có một đài phun nước.
Bậc nền thứ hai có hình vòng cung, như một thung lũng, tạo thành vườn bậc thang. Trung tâm của Bậc nền thứ hai là Đài phun nước Neptune (Fountain of Neptune). Bên trong Đài phun nước có tượng Neptune được thực hiện bởi Stoldo Lorenzi (nhà điêu khắc Ý, năm 1534 – 1583) vào năm 1565-1568.
Trục tổ hợp thứ hai theo hướng chếch đông - tây: Trục này bắt đầu từ điểm giao với Trục thứ nhất trên sườn đồi tại Viottolone (Cyprus Road, hình vẽ ký hiệu 12) và thấp dần xuống chân đồi phía tây, tại Vasca dell Isola (hình vẽ ký hiệu 16) và Prato delle Colonne (hình vẽ ký hiệu 17).
Để tưới cây trong công viên, một đường ống dẫn nước từ sông Arno vào hệ thống tưới tiêu đã được xây dựng.
Trục tổ hợp theo hướng bắc - nam, Công viên Boboli, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Trục tổ hợp theo hướng đông - tây, Công viên Boboli, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Công trình Amphitheater, Công viên Boboli, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Đài phun nước Neptune, Công viên Boboli, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Dinh thự Spini Feroni
Dinh thự Spini Feroni (Palazzo Spini Feroni) là một công trình theo phong cách Gothic, nằm tại phía bắc sông Arno, đầu Cầu Santa Trinita (Ponte Santa Trinita).
Tòa nhà được xây dựng vào năm 1289 bởi nhà buôn vải giàu có và chủ ngân hàng Geri Spini, trên những mảnh đất mà ông đã mua sau trận lụt sông Arno năm 1288, từ các tu sĩ của Nhà thờ của Santa Trinita.
Vào thời điểm đó, đây là dinh thự tư nhân lớn nhất ở Florence, sánh ngang với Palazzo Vecchio, dinh thự của chính phủ Florence.
Tòa nhà do Arnolfo di Cambio (kiến trúc sư, nhà điêu khắc Ý, năm 1240 – 1300/1310) thiết kế.
Công trình cao 4 tầng. Tầng trên cùng có các lỗ châu mai như pháo đài.
Công trình thay đổi chủ sở hữu nhiều lần. Một số bức bích họa đã di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Vào năm 1846, công trình trở thành khách sạn; sau đó được chính quyền mua lại để sử dụng làm văn phòng thời kỳ 1865- 1871, khi Florence là thủ đô của Vương quốc Ý (Kingdom of Italy, tồn tại năm 1861– 1946).
Vào những năm 1930, tòa nhà được nhà thiết kế giày Salvatore Ferragamo mua lại.
Ngày nay Dinh thự trở thành bảo tàng.
Phối cảnh Dinh thự Spini Feroni, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Trang trí nội thất Dinh thự Spini Feroni, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi
Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi (Uffizi Gallery) nằm liền kề Dinh thự Palazzo Vecchio, cạnh mặt phía bắc của bờ sông Arno, trên tuyến Hành lang Vasari (Vasari Corridor).
Đây là một trong những bảo tàng quan trọng nhất của Ý, một trong những bảo tàng lớn nhất và nổi tiếng nhất thế giới. Bảo tàng lưu giữ một bộ sưu tập các tác phẩm vô giá, đặc biệt là từ thời kỳ Phục hưng của Ý. Bảo tàng chính thức mở cửa cho du khách bắt đầu từ năm 1765.
Công trình được khởi dựng vào năm 1560 bởi Giorgio Vasari (họa sĩ, kiến trúc sư, kỹ sư, nhà văn, nhà sử học Florence, năm 1511- 1574) cho Công tước Florence là Cosimo I của Gia tộc Medici (trị vì năm 1537- 1569, sau này trở thành Đại công tước xứ Tuscany vào năm 1569- 1574) sử dụng làm văn phòng.
Việc xây dựng tiếp tục bởi Alfonso Parigi (kiến trúc sư người Ý, năm ?- 1590) và Bernardo Buontalenti (kiến trúc sư, nhà thiết kế sân khấu, kỹ sư Ý, năm 1531- 1608). Tòa nhà hoàn thành vào năm 1581.
Gia tộc Medici (House of Medici) là một gia tộc giàu có, thành lập Ngân hàng Medici, ngân hàng lớn nhất châu Âu thế kỷ 15. Từ đây, tạo điều kiện cho Gia tộc nắm quyền chính trị ở Florence. Khi không còn nắm giữ quyền lực, họ đã tặng tòa nhà và bộ sưu tập nghệ thuật bên trong cho thành phố Florence, biến tòa nhà thành một bảo tàng.
Công trình có mặt bằng hình chữ u. Đáy hình chữ u, là mặt tiền chính, quay mặt ra sông Arno.
Hai cánh chữ u là các dãy các phòng trưng bày chạy dọc theo một hành lang với hàng cột Doric. Giữa của chữ u là một sân trong rộng mang tên Piazzale degli Uffizi.
Công trình cao 3 tầng, mái lợp ngói.
Bảo tàng Uffizi có nhiều phòng trưng bày. Một trong số đó là Phòng Nr. 18 (“The Tribune”), là phòng quan trọng nhất trong Bảo tàng, nơi trưng bày một số tác phẩm chính của Bộ sưu tập Medici. Phòng được thiết kế bởi Buontalenti (năm 1531- 1608) vào năm 1585-1589.
Vào năm 2016, tại đây đã tăng số phòng từ 50 lên đến 101 phòng để trưng bày.
Mặt bằng Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Mặt cắt ngang qua một cánh chữ U của Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Mặt trước Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi, phía bờ sông Arno, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Không gian bên trong chữ U, Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Hành lang trưng bày bên trong Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Nội thất Phòng Nr. 18 (“The Tribune”), Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi, Trung tâm lịch sử thành phố Florence, Ý
Sự ra đời của thần Vệ nữ (Birth of Venus), Sandro Botticelli (khoảng năm 1484–1486, kích thước 172,5cm x 278,9cm), Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi
Gia đình thần thánh (Holy Family), Michelangelo (năm 1507, đường kính tranh 120cm),
Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi
Truyền tin (Annunciation), Leonardo da Vinci (năm 1472- 1475, kích thước 98cm x 217cm),
Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi
Madonna del cardellino, Raphael (năm 1505- 1506, kích thước 107cm x 77cm),
Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi
Flora, Titian (năm 1515, kích thước 79,7cm x 63,5cm), Bảo tàng Nghệ thuật Uffizi
Trung tâm lịch sử Florence – Phần 2: Nhà thờ và tu viện
Di sản Trung tâm lịch sử của thành phố Florence, vùng Tuscany, Ý là nơi lưu giữ những di sản văn hóa quan trọng nhất của thành phố và đã tạo cho thành phố vị thế lịch sử và thẩm mỹ độc đáo tầm thế giới.
Đặng Tú, Bộ môn KTCN, ĐHXD
Nguồn :
https://whc.unesco.org/en/list/174/
https://en.wikipedia.org/wiki/Italy
https://en.wikipedia.org/wiki/Florence
https://en.wikipedia.org/wiki/Historic_Centre_of_Florence
https://en.wikipedia.org/wiki/History_of_Florence
https://en.wikipedia.org/wiki/Fortezza_da_Basso
https://en.wikipedia.org/wiki/Belvedere_(fort)
https://en.wikipedia.org/wiki/Ponte_Vecchio
https://en.wikipedia.org/wiki/Vasari_Corridor
https://en.wikipedia.org/wiki/Ponte_Santa_Trinita
https://en.wikipedia.org/wiki/Palazzo_Vecchio
https://en.wikipedia.org/wiki/Palazzo_Pitti
https://en.wikipedia.org/wiki/Boboli_Gardens
https://en.wikipedia.org/wiki/Uffizi
https://en.wikipedia.org/wiki/Palazzo_Spini_Feroni
Danh sách và bài viết về Di sản thế giới tại châu Á và châu Đại Dương
Danh sách và bài viết về Di sản thế giới tại châu Âu
Danh sách và bài viết về Di sản thế giới tại châu Mỹ
Danh sách và bài viết về Di sản thế giới tại châu Phi
|